Góc phố
chiều đầu đông. Cơn mưa e ấp giăng trên lối phố cũ mèm bước chân. Con phố quen,
con phố cũ xưa, con phố gót chân quen từng viên sỏi… Vậy mà chiều nay thấy lạ.
Lạ trên từng gương mặt, từng dòng người đi vội về nơi cuối đường.
Đôi tình
nhân khép nép trong chiếc ô chập rãi đếm từng giọt mưa vô tâm gõ lên cuộc tình để
góp nhặt kỷ niệm. Họ thẹn thùng cười, nắm tay đi qua góc phố. Ta tìm thấy chút
quen trong ký ức.
Ngày ấy.
Anh và em thường lang thang trên con phố với tất cả niềm rạo rực của tuổi đôi
mươi. Em dung giăng cho giọt mưa hôn lên đôi bàn tay nắm chặt. Em nói hạt mưa từ
trên cao gian nan suốt chặng đường dài để may mắn chứng kiến tình yêu của đôi
trai gái giữa cõi trần. Em bình yên nép về phía cánh tay đầy hơi ấm mơ về một con
đường xa có nhau.
Tôi vô
tâm giẫm lên chiếc lá rơi nhẹ nhàng lên lối đi. Tôi chỉ biết chiếc lá làm cho buổi
chiều thu thêm lãng mạn, con đường có lá thu rơi. Em lại suy tư. Lá rụng vì muốn
xa cành hay vì cành không muốn giữ lá? Nếu một ngày nào đó tình ta rơi như chiếc
lá thu…
Chiều
nay, một mình ta ngồi nhìn phố qua giăng giăng mưa lên lối cũ. Phố vắng em, con
đường lạnh buốt. Em mong manh, hun hút. Ta lang
thang trên triền kỷ niệm. Tìm em, tìm đôi bàn tay ấm. Đông về, chiếc lá ướt sũng
miền ký ức. Ta cuối xuống nhặt cuộc tình vương trong cơn mưa rồi tự nhủ lòng: “Mùa
thu cây cầu đã gãy…”
Con phố
chiều nay vắng vẻ vì trong dòng người cuồn cuộn đi về không có em. Anh chỉ có một
mùa thu để cho con phố quen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét